::: VK Clan :::
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Phải Lấy Người Như Anh_Trần Thu Trang-chương10 + 11 + 12

Go down

Phải Lấy Người Như Anh_Trần Thu Trang-chương10 + 11 + 12 Empty Phải Lấy Người Như Anh_Trần Thu Trang-chương10 + 11 + 12

Bài gửi by vk_ga 23/02/10, 12:42 pm

Chương 10


Chiếc Toyota 12 chỗ lèn chặt người đỗ xuống trung tâm thị trấn Sapa. Nắng rất nhạt và bầu không khí lãng đãng hơi sương, ngôi nhà thờ đá nằm im lìm, khép mình như xưa nay vẫn vậy. Dù vẫn còn ngầy ngật vì say xe Vân vẫn cố gắng tự thu dọn hành lý và bước xuống. Esmeralda Hiền thì lả đi trong vòng tay của Phong. Cũng may, cô ta không mang máy ảnh nên đồ đạc chỉ có một chiếc ba lô không nặng lắm. Vân, nhiệt tình và tốt bụng, xách giúp để Phong rảnh tay dìu người đẹp. Nàng vượt lên dẫn đầu đoàn người đi về phía phố Cầu Mây. Ngẩng lên như đón ánh nắng quen rồi cười chào một vài người hàng xóm trên phố, nàng vừa sải bước vừa cất tiếng hát nho nhỏ:
- I don’t care about the sunshine, yeah… ‘cause Mama, Mama, I’m coming home, I’m coming home…
Em trai và em dâu nàng đã đứng chờ ở cửa từ lúc nào. Thấy đoàn của chị gái, chúng í ới gọi thêm người đến giúp mang hành lý. Hai đứa em nhỏ hơn của Vân ùa ra, luống cuống vì không biết nên chạy tới ôm chị vòi quà hay là làm công việc đón khách thường nhật. Một lát rồi tất cả cũng được sắp xếp đâu vào đấy. Nhóm bạn của Vân cười nói râm ran cầm chìa khoá đi lên cầu thang còn nàng thì quẳng đồ đạc ở ngay quầy lễ tân và chạy đi tìm mẹ.
Bà đang ở ngoài chợ, khệ nệ xách hai làn rau củ. Bà không béo lên không gầy đi, dáng điệu vẫn héo hắt như hai mươi năm nay vốn vậy. Dượng nàng đi phía sau xách một làn tú hụ thịt lợn và một cái bu gà. Vân chạy đến xách hai chiếc làn của mẹ, lễ phép chào dượng và cười thầm khi thấy ông ta không còn cách nào hơn là tử tế ừ hữ lại, rồi vừa nhẩn nha lên các bậc thang chợ vừa hỏi mẹ đủ thứ chuyện. Cảm giác ở nhà thật nhẹ nhõm làm sao.
Lát sau nàng đã ở trong bếp với mẹ. Nhà nàng kinh doanh nhà nghỉ bình dân kiêm quán ăn, tất cả mọi người trong nhà đều gắn bó cái cơ nghiệp con con này, trừ nàng. Mẹ sai bảo người làm và mấy đứa em nàng xong liền vẫy tay:
- Thái Vân, con vẩy rau này giúp mẹ.
Mẹ luôn luôn gọi nàng bằng tên kép. Mỗi khi nghe giọng nói ấm áp của bà cất lên, hai chữ Thái Vân vang vang dọc hành lang dẫn xuống bếp, nàng lại có cảm tưởng như mình bé lại. Cầm rổ rau thơm ra khoảng sân giếng trời tràn nắng, Vân vẩy thật đều tay và ngó nghiêng quanh quất. Nhà chẳng có gì thay đổi, chỉ có khoảnh con con này là khác. Với một hòn non bộ khá đẹp, trông nó đã ra dáng một cái sân trong theo kiểu nhà ống Hà Nội cổ.
Khu đất của gia đình nàng được tách làm đôi với hai khối nhà riêng biệt. Toà nhà năm tầng phía trước mới xây được hơn chục năm, ngoài gác thượng và tầng trệt ra, các tầng còn lại đều được cải tạo thành phòng nghỉ cho khách du lịch. Em trai và em dâu nàng ở trong phòng sát quầy lễ tân, chúng là người trông nom chính việc nhà nghỉ. Ngôi nhà hai tầng phía sau vốn được xây lại sau khi nàng ra đời, đó là của hồi môn mà ông bà ngoại dành cho mẹ. Hai em nhỏ của nàng và dượng ở tầng trên. Mẹ thường ở tầng dưới, ngay cạnh gian bếp lớn. Cầu thang dẫn lên gác xây bắc bên ngoài nhà và ở tít phía sau, trông hai tầng có vẻ tách biệt hoàn toàn.
Nằm giữa hai khối hộp vuông vức ấy là một khoảng rộng trồng cột lợp ngói ba bề tạo thành một mái hiên và một giếng trời nho nhỏ. Bàn ăn giờ được kê vòng theo hàng cột ốp gạch đỏ, ngồi bàn nào khách cũng có thể nhìn thấy một hòn non bộ được đặt giữa giếng trời.
Dượng nàng là người luộm thuộm, không có mắt thẩm mỹ và ngại thay đổi, hẳn mẹ nàng cũng đã phải vất vả để thuyết phục ông ta cho sửa sang thế này. Tuy có vẻ hơi trưởgn giả học đòi nhưng kiểu bài trí cũng làm cho không gian có vẻ sinh động hơn. Quán ăn đã mang phong cách một nhà hàng nhỏ sáng sủa thay cho sự bình dân xuề xoà trước đây.
Mang rổ rau đưa cho mẹ xong, nàng trở ra bưng những chậu đỗ quyên hoa đỏ chói đang đặt lộn xộn cạnh mấy cây cột ra. Xếp chúng dưới chân hòn non bộ, nàng hài lòng ngắm nghía. Đặt đám đỗ quyên ở đây vừa đỡ vướng lối đi vừa tạo nên một tiểu cảnh vui mắt hơn cho khách ăn.
Mẹ từ trong bếp bước ra nhìn nàng âu yếm:
- Đẹp rồi. Bây giờ con lên với các bạn đi. Việc ở đây để mấy em làm.
Dượng nàng đang vặt lông gà gần đó thấy vậy liền buông một câu mắng mèo ăn vụng chửi chó ăn hại. Vân cười nhạt bỏ những lời ấy ra ngoài tai, nàng đi lên “ổ” của mình. Căn phòng nhỏ trên gác thượng không một mảy bụi, ngay cả những đoá hoa bất tử trong chiếc lọ con nàng đặt trên bàn cũng sạch tinh tươm. Mẹ hẳn đã tỉ mẩn chăm chút quét tước để giữ cho góc nhỏ sống động như thể nàng vẫn ngày ngày vào ra. Vân ngả đầu vào chiếc chăn bông còn thơm mùi băng phiến nhìn ra ô cửa sổ rộng mở, đỉnh núi xa lẫn trong sương như một nét lông mày mờ mờ trên khuôn mặt buồn của người thiếu phụ, đã bốn năm nay nàng không được ở trong chốn bình yên này.
Phải Lấy Người Như Anh_Trần Thu Trang-chương10 + 11 + 12 Phailaynguoinhuanh.th

Sau cả một ngày đi bãi đá cổ, leo Hàm Rồng và rồng rắn đi hết những con phố dốc quanh co của thị trấn, đoàn “nhiếp ảnh gia đi thực tế sáng tác” bắt đầu tản mát đi riêng. Đám những tay ảnh lớn tuổi thì về phòng nghỉ ngơi chờ bữa tối. Mấy tay ruột để ngoài da như kiểu như Cảnh thì mở đại tiệc phèo nướng dọc dãy quán dã chiến ven nhà thờ. Thanh, Vân, Tường và một anh chàng nữa tên là Tín có nickname ngộ nghĩnh là Gà quay mật ong thì ngồi nói chuyện về máy ảnh trong một quán café theo phong cách Pháp ấm cúng. Một lát sau, Phong và Hiền nhập bọn.
Cung cách nhí nhảnh của nàng Esmeralda làm rộn cả một góc quán. Hết tựa salon nhìn xa xăm đến bưng ly cà phê nhắm mắt thả hồn mơ màng cho Phong rồi Tín rồi Thanh chụp chân dung, cô ta lại đứng dậy uốn éo tạo dáng đòi chụp toàn thân. Dường như đám đàn ông đã thấm mệt vì phải chiều cô nàng nên ai cũng có vẻ lảng đi. Vân quan sát cái cách Hiền phô diễn hình thể, cô ta mặc một bộ váy len may sẵn thiết kế rất khéo, chất len bắt sáng và những chỗ xẻ hay hở ra đều rất hợp lý. Những đường nét ưu việt trên thân thể cô ta được tôn lên đáng kể.
Chắc cô ta giúp nhà thuốc bán được ối dầu cao xoa bóp trị sái cổ cho đám đàn ông dại gái rồi đây! Vân nghĩ thầm rồi nhấc máy ảnh lên, rời khỏi chỗ ngồi. Đã đến lúc nàng cho cô ta biết thế nào là kỹ xảo rồi.
- Để em chụp cho Esmeralda.
- Ui, may quá, em chụp thì chị tự nhiên hơn là mấy nam nhân kia…
Cô ta hơn nàng hai tuổi, với đàn ông thì lúc nào cũng nhí nhảnh ngây thơ còn với phụ nữ thì lại luôn ra vẻ đàn chị. Tốt thôi, thưa chị!
Đặt chế độ chụp dành cho ánh sáng đèn dây tóc, chỉnh độ nét sâu bớt đi và để tốc độ chụp nhanh nhất, ngay lập tức Vân “chộp bắt” những cử chỉ điệu đàng của cô ta. Vờ tập trung nhiều vào việc ngắm và bấm máy, nàng phô bày một dáng vẻ hơi trễ nải tự nhiên và duyên dáng hơn hẳn. Nghe tiếng lạch xạch vang lên liên tiếp, nàng biết là đã có ai đó đang coi nàng là người mẫu, chứ không phải Esmeralda.
Được một lát, mặt vẫn làm như chăm chú cùng cô nàng õng ẹo xem lại ảnh và lắng nghe cặn kẽ những lời nhận xét lung tung của cô ta, nàng đưa cả bàn tay lên nhưng chỉ dùng một ngón út để vuốt mấy giọt mồ hôi trên tóc mai rồi nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài vắt lên thành ghế ngay trước mũi đám nam nhân. Hôm nay nàng dùng Coco Mademoiselle của Chanel, mùi thơm nồng nàn gợi tình hơn hẳn loại CKOne phổ thông nửa giọt nước hoa pha thêm ba giọt cồn mà cô nàng nghé ọ đang tưới trên người. Còn chiếc áo len không tay cổ chữ V màu đỏ bordeaux này mới hợp với mái tóc nâu đỏ, làn da mịn, khuôn ngực tròn đầy và chiếc quần jeans đen hơi ôm có chiều dài ống tới 100cm của nàng làm sao!
Độ mươi phút sau thì show trình diễn của cả người mẫu lẫn người chụp ảnh kết thúc. Vân quay trở lại ghế ngồi, mặc lại áo khoác cũng bằng vẻ duyên dáng mềm mại cố ý. Liếc thấy ánh mắt ngỡ ngàng của Phong và Tín, nàng đoán biết từ phút này Esmeralda có lẽ chỉ còn là tên một nhân vật nữ đã lên rêu trong tiểu thuyết.
Bữa tối với các loại rau cải thảo, cải xanh, cải làn và nấm Sapa tươi ngọt đã khiến những nhân viên văn phòng vốn quen với những bữa cơm thừa đạm ở thành phố cảm thấy thảnh thơi và ngon miệng hơn bao giờ hết. Cả đám hầu như không động đũa tới con gà mà dượng Vân đã nướng rất kỳ công. Gắp nốt miếng cuối cùng trong đĩa cải thảo luộc chấm xì dầu dầm trứng thứ tư, Phong liếc Vân đầy ngụ ý:
- Bây giờ thì em hiểu tại sao da dẻ con gái Sapa đẹp mướt ra rồi.
Hiền thấy Phong nói thế thì nhìn sang phía Vân bằng cặp mắt khinh khỉnh ra vẻ đàn chị không chấp. Từ lúc chiều đến giờ cô ta bị bỏ quên, người xun xoe với cô ta nhất là Phong cũng đã chuyển mục tiêu sang nàng. Thấy Vân không nói gì về chuyện da dẻ, anh ta chuyển sang ba hoa khen ảnh của nàng, rằng phong cảnh không đặc sắc nhưng người chụp có con mắt tinh tế, có tâm hồn rộng mở rồi bố cục vững, độ nét sâu khống chế tốt vân vân…
Thấy Phong bắt đầu khen lấy được, Vân cười nhạt nhẽo, nàng khá thất vọng vì một nick Trần Huyền Phong lúc nào cũng ra vẻ nghiêm trang đạo mạo trên mạng ra ngoài đời lại là một gã thích lấy điểm với gái bằng cái kiểu nịnh thô thiển thế này. Nếu những tấm ảnh ấy là ai đó khác chứ không phải nàng chụp, chắc anh ta đã phải moi ra đến một tỷ nhược điểm, như lâu nay vẫn vậy.
Nàng chưa kịp nói móc anh ta câu nào thì Ngữ đã ý tứ chen vào:
- No say tuý luý rồi. Các thanh niên tiên tiến có chợ tình chợ yêu gì không? Đồng chí Vân đã bố trí lực lượng địa phương ứng chiến chưa?
Vân cười không trả lời Ngữ, nàng phụ mấy người làm dọn dẹp bát đĩa xong xuôi rồi mới lên trên gác. Theo lời đề nghị hiếu kỳ của Esmeralda từ lúc sáng thì buổi tối nay sẽ được dành cho phiên chợ tình Sapa. Nhưng trừ cô nàng nghé ọ đó ra, hầu như ai cũng biết là chợ tình bây giờ đã biến đổi nhiều và chẳng còn gì thú vị. Thứ bảy, TV có truyền trực tiếp một trận đinh ở giải ngoại hạng Anh nên phần lớn đám nam giới đòi cố thủ trong phòng đến hết trận bóng đá rồi mới tính tiếp. Làm nũng không ăn thua, Esmeralda dằn dỗi tuyên bố là sẽ đi ra bar Green Bamboo nhảy với Tây! Mặc kệ để cô nàng thích diễn trò làm mình làm mẩy bỏ về phòng thay váy áo, Vân đi dọc hành lang và thấy Phong đã đứng chờ ở đầu cầu thang từ khi nào.
- Bọn tạp chí Tuổi mộng mơ đang đòi anh ảnh bìa quá mà chưa biết làm sao Vân ạ. Vân giúp anh nhé.
Vân nhìn vẻ dương dương tự đắc của anh chàng hội viên chính thức của hội nghệ sĩ nhiếp ảnh. Lời đề nghị chụp ảnh bìa của anh ta quả là một miếng cà rốt ngon lành cho những con thỏ non. Rất tiếc cưng ạ, em lại già mất rồi! Vân nghĩ thầm và cười rất hiền lành, vờ hiểu sai ý anh chàng:
- Để mai em giới thiệu cho bác mấy cháu dân tộc nhé.
- Ấy không, ý anh là… muốn mời Vân làm mẫu.
- Em qua tuổi mộng mơ 10 năm nay rồi, bác ơi! Với lại em thích chụp hơn là bị chụp.
Để mặc anh ta đứng chưng hửng, nàng xuống cầu thang đi về phía nhà sau. Trái với nàng dự đoán, phòng mẹ đã tắt đèn. Nàng định cất lời gọi thì nghe thấy tiếng dượng vang lên, ông ta vừa thở hồng hộc vừa đay nghiến gì đó.
Không có một lời đáp lại, chỉ có tiếng cót két. Đây không phải lần đầu Vân bắt gặp những âm thanh như thế này. Ngay từ khi biết nhận thức nàng đã phải lắng nghe cuộc sống vợ chồng đầy chịu đựng của mẹ. Giờ đây khi ở trong một hoàn cảnh gần giống với bà, chấp nhận quan hệ không có tình yêu, nàng có thể hình dung và thấu hiểu hoàn toàn những gì xảy ra trên chiếc giường tre trong phòng mẹ suốt quãng thời gian hơn hai mươi lăm năm qua. Dượng là người ít học ù lì, với ông ta, mẹ nàng là một cánh cửa luôn luôn đóng kín. Và thay vì gõ hoặc tìm chìa khoá để mở, ông ta lại thường dùng sức đập và nạy phá để rồi cánh cửa ngày càng sứt sẹo xộc xệch.


Được sửa bởi vk_ga ngày 23/02/10, 12:56 pm; sửa lần 1.
vk_ga
vk_ga
[ Vip PRO ]
[ Vip PRO ]

Tổng số bài gửi : 675
Join date : 11/02/2010
Age : 32
Đến từ : Ukraine/kharkov

Về Đầu Trang Go down

Phải Lấy Người Như Anh_Trần Thu Trang-chương10 + 11 + 12 Empty Phải Lấy Người Như Anh_Trần Thu Trang-chương11 + 12

Bài gửi by vk_ga 23/02/10, 12:45 pm

Chương 11

Vân quay người đi khỏi cửa phòng. Nàng ra khoảng giếng trời, đứng tựa vào một cây cột trong góc tối, nghĩ đến cuộc đời mẹ rồi lại nghĩ về tương lai. Nàng với Thìn sẽ tiếp tục ra sao? Liệu rồi cánh cửa là nàng sẽ sứt sẹo xộc xệch tới đâu với cái kiểu dày vò thô bạo của những người đàn ông như Thìn? Nép hẳn người áp vào lớp gạch ốp nhám nhám của cây cột, nàng vô thức luồn tay vào áo tự vuốt ve thân thể mình. Ôi, chưa bao giờ nàng cảm thấy thèm một vòng tay đàn ông ấm áp như lúc này.
Một lát, cảm giác muốn yêu đương dịu xuống, nàng ra khỏi góc tối và giật nảy người khi thấy Tín đứng gần đó từ bao giờ. Anh ta quan sát nàng bằng ánh mắt chiêm ngưỡng hau háu. Dường như những gì nàng làm khi nãy trong cơn khao khát đã bị anh ta nhìn thấy hết. Giọng Tín lạc đi:
- Vân… đẹp lắm.
Thấy Vân đứng im không phản ứng, anh ta tiến lại gần nắm lấy cánh tay nàng, hơi thở đứt quãng:
- Vân đi với anh. Anh muốn cho Vân xem mấy cái ảnh.
“Lại ảnh!”
- Đi Vân!
- Đi đâu?
- Laptop anh để trên phòng, đi Vân!
Thấy kiểu giục giã của anh chàng, nàng chán nản lạnh lẽo. Tại sao anh ta không khéo léo hơn một chút? Nàng hỏi thờ ơ:
- Còn người ở cùng phòng với anh?
- Nó đi với Hiền rồi.
Vân nói khẽ một câu “mẹ kiếp”. Gã tên Phong quả là thay đổi như gió. Lúc chiều thì lờ hẳn Esmeralda vì nàng. Đến khi không rủ được nàng, hắn lập tức quay ngoắt lại với em nghé ọ dở người kia. Còn gã tên Tín này nữa, với bộ dạng khát tình đến mức nhảy dựng lên được như thế này, liệu rồi hắn sẽ làm nàng dễ chịu theo kiểu nào. Nàng nhướng mày cười nhạt, kéo dài giọng luyến láy theo kiểu mấy cô nàng dân tộc:
- Em muốn đi chơi cái internet cở..ơ..ơ..ơ.
Chưa nói hết câu, nàng đã đi hết đoạn hành lang. Nàng thà ngồi lì trên mạng nói chuyện với lũ học sinh ham chat chit còn hơn là ngủ với kiểu đàn ông như Tín. Một Nguyễn Bá Thìn đã quá đủ rồi. Thoáng thấy bóng Thanh ở sau một chiếc cột nhưng nàng mặc kệ, đằng nào rồi anh ta chẳng phải biết nàng là người ra sao. Nàng bước ra ngoài phố, lầm lũi cho tay vào túi áo.
Vân quay người đi khỏi cửa phòng. Nàng ra khoảng giếng trời, đứng tựa vào một cây cột trong góc tối, nghĩ đến cuộc đời mẹ rồi lại nghĩ về tương lai. Nàng với Thìn sẽ tiếp tục ra sao? Liệu rồi cánh cửa là nàng sẽ sứt sẹo xộc xệch tới đâu với cái kiểu dày vò thô bạo của những người đàn ông như Thìn? Nép hẳn người áp vào lớp gạch ốp nhám nhám của cây cột, nàng vô thức luồn tay vào áo tự vuốt ve thân thể mình. Ôi, chưa bao giờ nàng cảm thấy thèm một vòng tay đàn ông ấm áp như lúc này.
Một lát, cảm giác muốn yêu đương dịu xuống, nàng ra khỏi góc tối và giật nảy người khi thấy Tín đứng gần đó từ bao giờ. Anh ta quan sát nàng bằng ánh mắt chiêm ngưỡng hau háu. Dường như những gì nàng làm khi nãy trong cơn khao khát đã bị anh ta nhìn thấy hết. Giọng Tín lạc đi:
- Vân… đẹp lắm.
Thấy Vân đứng im không phản ứng, anh ta tiến lại gần nắm lấy cánh tay nàng, hơi thở đứt quãng:
- Vân đi với anh. Anh muốn cho Vân xem mấy cái ảnh.
“Lại ảnh!”
- Đi Vân!
- Đi đâu?
- Laptop anh để trên phòng, đi Vân!
Thấy kiểu giục giã của anh chàng, nàng chán nản lạnh lẽo. Tại sao anh ta không khéo léo hơn một chút? Nàng hỏi thờ ơ:
- Còn người ở cùng phòng với anh?
- Nó đi với Hiền rồi.
Vân nói khẽ một câu “mẹ kiếp”. Gã tên Phong quả là thay đổi như gió. Lúc chiều thì lờ hẳn Esmeralda vì nàng. Đến khi không rủ được nàng, hắn lập tức quay ngoắt lại với em nghé ọ dở người kia. Còn gã tên Tín này nữa, với bộ dạng khát tình đến mức nhảy dựng lên được như thế này, liệu rồi hắn sẽ làm nàng dễ chịu theo kiểu nào. Nàng nhướng mày cười nhạt, kéo dài giọng luyến láy theo kiểu mấy cô nàng dân tộc:
- Em muốn đi chơi cái internet cở..ơ..ơ..ơ.
Chưa nói hết câu, nàng đã đi hết đoạn hành lang. Nàng thà ngồi lì trên mạng nói chuyện với lũ học sinh ham chat chit còn hơn là ngủ với kiểu đàn ông như Tín. Một Nguyễn Bá Thìn đã quá đủ rồi. Thoáng thấy bóng Thanh ở sau một chiếc cột nhưng nàng mặc kệ, đằng nào rồi anh ta chẳng phải biết nàng là người ra sao. Nàng bước ra ngoài phố, lầm lũi cho tay vào túi áo.
* * *
Cơn lốc ập đến lúc 12 giờ. Gió rít ầm ầm ngoài cửa sổ. Tiếng kêu thảm thiết của một con mèo gào đực theo gió xoáy vào trong đêm. Vân bồn chồn không ngủ được. Nàng chợt nhớ ra mấy chậu đỗ quyên đang để ngoài khoảng giếng trời dưới nhà. Gió lốc cuốn bụi đất thế này rồi xơ xác mất thôi.
Nàng trở dậy khoác chiếc áo gió ra bên ngoài bộ váy ngủ đi xuống. Đến lưng chừng cầu thang thì điện phụt tắt, nàng mò mẫm chậm chạp lần từng bước trong bóng tối đen kịt. Gần tới tầng trệt, nàng bỗng vấp phải một người đang ngồi trên bậc cầu thang. Trong tiếng gió rít u u ma quái, cảm giác chạm phải một thân người bất động khiến nàng bủn rủn. Nhưng một ô vuông sáng mờ đã được bật lên trước khi nỗi sợ làm nàng ngã khuỵu xuống. Cúi nhặt một cái chai nhỏ chỉ còn non nửa, chắc là rượu táo mèo, lên kẹp vào nách, Thanh chìa phần màn hình của chiếc điện thoại về phía mặt nàng:
- Chị không ngủ được à?
Vân còn chưa kịp trả lời thì anh ta đã đứng dậy tránh qua một bên cho nàng bước xuống. Ánh sáng của chiếc điện thoại đủ cho nàng định hình được mọi vật. Nàng đi thẳng ra giếng trời. Đám hoa đỗ quyên đã được che cẩn thận bằng một chiếc áo khoác. Nàng nhận ra là áo của Thanh. Chưa kịp quay lại nói gì với anh ta nàng đã giật thót người vì một tiếng thuỷ tinh vỡ phát ra từ phía phòng mẹ.
Nàng hướng bước chân về chỗ tiếng động và suýt va phải dượng. Người ông ta nồng nặc mùi rượu và khét lẹt khói thuốc lào. Giọng ông ta lè nhè líu lại:
- Là mày à? Sao lúc nào tao với nó đang yên ổn thì mày lại về đây ám thế? Mày không đi biệt luôn được sao hả con… hoang?
Nàng im lặng. Ông ta đã say rồi.
- Cái mặt mày có gì mà nó nhìn thấy xong không yêu được tao nữa? Mày có bùa có ngải, cũng giống như thằng Khựa bẩn cha mày...
Vân chộp một chiếc chảo to ở góc tường giơ lên, giọng nàng chát chúa:
- Ông mà nói nữa thì đừng trách tôi đấy.
- Thái Vân, con vào đây chải tóc giúp mẹ - giọng mẹ nàng nhỏ nhẹ vang lên từ trong phòng, bà châm một ngọn nến và đi ra ngưỡng cửa. Chiếc trâm lỏng lẻo làm búi tóc nặng trĩu sau đầu chực tuột, một mớ tóc đã điểm nhiều sợi bạc buông trước ngực. Ông dượng chân nam đá chân chiêu lủi ra phía sau.
Vân gườm gườm nhìn theo người đàn ông trì độn một giây rồi đặt chiếc chảo trở lại góc tường, nàng bước vào phòng.
Lát sau, khi đã tết xong mớ tóc còn rất dày của mẹ và dém màn cho bà, nàng trở ra, tay cầm mấy mảnh cốc vỡ cùng ngọn nến nhỏ leo lét. Đóng cửa lại và đi tới buông những mảnh thuỷ tinh vào túi rác, nàng gục đầu vào tường mệt mỏi, chẳng để ý đến những giọt nến nóng liên tiếp chảy xuống và khô đi thành một lớp sáp lên ngón tay mình.
Một bàn tay nhấc ngọn nến ngắn ngủn khỏi tay nàng, lớp sáp đóng ở ngón tay cũng bong ra. Không ngẩng lên nhưng nàng biết đó là ai. Mùi đàn ông giản dị dường như không hề xa lạ phả vào mũi làm nàng thoáng nôn nao. Nàng cất tiếng, giọng nói chìm đi trong tiếng gió rít:
- Còn chai rượu đấy không Thanh?
Ánh nến vụt tắt vì một cơn gió giật, bóng tối bao trùm hai người. Vân ngẩng đầu lên nhìn nhưng không thấy được mặt anh ta, chỉ có những đường nét của cái đầu và đôi vai lờ mờ. Nàng nhắc lại câu hỏi.
- Có đây, nhưng tôi uống hết rồi.
Thanh nói bằng một giọng khô khốc và tỉnh táo, anh ta lắc lắc chiếc chai, tiếng động vang lên chứng tỏ trong chai còn một chút rượu không đáng kể. Nàng chộp cái chai trong bóng tối, chộp luôn cả bàn tay Thanh. Vặn nút chai dốc hết những giọt rượu ít ỏi còn lại vào miệng, Vân cười chua chát:
- Vừa rồi Thanh nghe hết cả đúng không?
Không có tiếng trả lời mà chỉ có tiếng những cánh cửa chưa đóng chặt đập ầm ầm, tiếng con mèo hàng xóm gào đực nghe thê lương, gió thốc vào khoảnh sân đem theo mùi ngai ngái của đất. Hình như Thanh đã bỏ đi rồi.


Chương 12
Phải Lấy Người Như Anh_Trần Thu Trang-chương10 + 11 + 12 1230259816617.th

Lắc đầu như thể xua đuổi một ý nghĩ mơ hồ nào đó, Vân dợm bước định đi và ngay lập tức đứng khựng lại, trán nàng cụng phải mái tóc đàn ông:
- Thanh chưa về phòng?
- Chưa.
Tiếng bàn phím tít tít, ánh sáng lại soi rõ gương mặt Thanh quay nghiêng nghiêng, vẻ điềm tĩnh quen thuộc trong dáng vẻ của anh ta làm Vân bình tâm lại. Nàng đi ra quầy lễ tân tìm chìa khoá mở cửa. Thanh đi sát phía sau nàng. Bóng anh ta rọi trên tường trùm lên bóng nàng. Giọng anh ta chậm rãi nhẹ nhàng:
- Đang gió thế mà chị còn ra ngoài ư?
- Không sao, lốc này chỉ hơi lạnh chút thôi, tôi quen rồi – Vân mở cửa bước chân xuống thềm rồi quay lại đóng cánh cửa – Thanh về phòng nghỉ đi.
Giơ tay chặn lên cánh cửa, Thanh lách ra, miệng nói nhanh:
- Tôi đi với chị.
Hai người đi hết con đường dốc lên dốc xuống. Tối đen, không một bóng người. Thị trấn im lìm như một khu phố chết. Thanh đút tay vào túi quần, vai so lên. Chiếc sơmi rộng thùng thình bằng vải thô có lẽ không đủ ấm với cơn lốc núi điên cuống này.
- Lạnh đấy, Thanh nên quay về đi.
- Không sao, tôi chịu được.
Vân ngước lên bầu trời đầy sao. Nàng nhận ra rằng, Thanh không còn xưng em, từ lúc nào chẳng rõ. Anh ta cũng ngửa cổ nhìn lên theo nàng:
- Chưa bao giờ tôi thấy sao rõ thế này.
- Vì Thanh đang đứng trên cao.
- Và vì Sapa không đèn… Ánh đèn thành phố làm bầu trời sáng lên, sao sẽ bị mờ đi – Thanh chỉ tay – Kia là sao Bắc Cực.
- Bắc Đẩu chứ!
- Đấy là tên gọi dân gian. Nếu biết trước đêm Sapa đẹp thế này, tôi đã mang theo kính viễn vọng và chỉ cho chị xem. Bắc Đẩu là tên cả chòm sao hình cái gáo kia cơ.
- À, ở đây người ta vẫn gọi đấy là chòm sao Gầu Sòng. Thế còn chòm sao có sao Bắc Cực thì gọi là gì? Nó cũng hình cái gáo đấy.
- Là Tiểu Hùng.
- Vespa, metal và thiên văn…Thanh thích toàn những thứ “hiểm” nhỉ?
- Hiểm là thế nào? – Thanh rời mắt khỏi bầu trời sao – Là lập dị à?
- Từa tựa như vậy.
Thanh cười khẽ, lại cho tay vào túi quần, so vai lên.
- Nhờ bố tôi đấy. Chị cũng biết bố tôi đúng không? Ông cụ chẳng thích cái gì thực tế cả. Nhà có hai kính viễn vọng, năm xe máy, mười mấy đồng hồ cổ nhưng bếp không gas, nồi không gạo, nhà tắm không xà phòng.
Vân nhìn vẻ bao dung của Thanh khi nhắc đến người cha xa rời thực tại và khá gàn dở của mình. Ngay cả một ông bố kỳ quặc như bố anh ta nàng cũng không có. Nàng nhếch môi chua chát:
- Những ông bố luôn làm khổ chúng ta, nhỉ?
Thanh im lặng bước đi. Hai người vòng qua nhà thờ đá. Nét sừng sững câm nín in trên nền trời của nó càng làm cho đêm chẳng bình yên. Vân thoáng rùng mình, nàng đang mặc một bộ váy ngủ khá mỏng, chiếc áo khoác giữ cho thân trên đủ ấm nhưng đôi chân thì lạnh toát. Thanh chợt lên tiếng:
- Tên chị nghĩa là gì? Hái mây à?
- Không, sao Thanh lại nghĩ là hái mây?
- Tôi thấy bài Thái liên khúc nghĩa là Khúc hát hái sen nên đoán vậy.
- Thái liên khúc là băm liên tục đấy, không phải sen súng gì đâu!
Thanh bật cười. Vân cảm thấy run rẩy chẳng rõ vì gió lạnh hay vì nụ cười bình thản ấm áp ấy. Nàng quay mặt đi, nói nhỏ:
- Chữ Thái này nghĩa là sáng và nhiều màu hoà vào nhau. Thái Vân là mây có ánh mặt trời rọi vào sáng bừng lên. Tôi sinh vào sáng sớm, mẹ tôi nhìn về phía Phán Si Pản thấy cảnh ấy nên đặt như vậy.
- Mẹ chị là người Hoa? Mà chị đọc chữ Fanxipan nghe hay nhỉ. Giống như tiếng Trung ấy.
- Tiếng H’mông. Người Mông bảo rằng gọi như vậy vì trên đỉnh núi có ba phiến đá to bằng phẳng. Còn mẹ tôi thì không phải người Hoa, nhà ông bà ngoại tôi gốc Kiến An - Hải Phòng. Thời kiến thiết Tây Bắc, người Kiến An lên Sapa đông lắm. Cha tôi mới là người Hoa. Nhà cha ở cạnh nhà ông bà ngoại tôi. Ông và mẹ tôi lớn lên bên nhau.
- Vậy nên mẹ chị mới biết chữ Hán?
- Mẹ tôi nhờ cha mới biết chữ, cả chữ Hán lẫn chữ Việt. Hồi đó ông bà ngoại tôi rất phong kiến, không cho con gái đi học. Cha tôi học Hán văn với ông nội, Việt văn ở trường, được cái gì đều đem dạy lại cho mẹ. Đổi lại, có gì ăn mẹ cũng chia cho cha. Nhà ông bà nội tôi nghèo lắm.
- Có phải vì thế mà hai người không thành?
- Không, hai người yêu nhau, hai bên gia đình đều đồng ý, chỉ còn chờ mãn tang bà nội là cưới thôi. Nhưng rồi tình hình biên giới căng thẳng, người Hoa ở khắp Việt Nam đều được kêu gọi về nước hết. Ông nội tôi và cha tôi gốc Phúc Kiến, nghèo nên sống phụ thuộc vào họ hàng đồng hương nhiều, dắt díu về lại quê cũ, định bụng là khi nào yên thì sẽ quay sang. Ai ngờ…
vk_ga
vk_ga
[ Vip PRO ]
[ Vip PRO ]

Tổng số bài gửi : 675
Join date : 11/02/2010
Age : 32
Đến từ : Ukraine/kharkov

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết